Huyền Thoại Sát Nhân Bóng Đêm Ricardo Ramirez (The Night Stalker)
Lịch sử các vụ án hình sự nước Mỹ đã nghi nhận hung thủ của một loạt vụ án giết người khủng khiếp tại Los Angeles trong hai năm 1984-1985 vào nhóm những kẻ điên loạn. Hắn được báo chí mệnh danh là Sát nhân của bóng đêm, kẻ thực hiện những cuộc giết người tàn bạo mà trong cơn ác mộng cũng không thể thấy được.
Tên: Ricardo Ramirez
Biệt Danh: The Night Stalker

Tối 28/7/1984, Jennie Vincow được tìm thấy tại căn hộ của mình ở TP Los Angeles khi chỉ còn là cái xác thâm tím vì bị đánh đập, nát bươm với những vết dao ngang dọc và phần đầu gần như bị đứt lìa khỏi cổ. Cảnh sát không thu được chứng cứ nào, nhưng nhiều tháng sau, họ biết mình phải đối mặt với một kẻ điên loạn. Tuy nhiên, hắn mất hút cho đến gần một năm sau...
Đêm 17/3/1985, cánh cửa Địa ngục bật mở, và con quỷ bước những bước chậm rãi tới một khu chung cư ngoại ô Los Angeles. 11h30", Maria Hernandez lái xe vào khu gara mà không hề biết rằng đang bị một cặp mắt dõi theo từ phía sau. Cô ra khỏi xe cũng là lúc kẻ giết người bước tới và giương súng lên. Mặc cho khuôn mặt xinh đẹp của Maria trắng bệch ra vì sợ, và những lời van xin được thốt ra một cách vội vàng, hắn thản nhiên bóp cò. Cô gái ngã xuống. Nghĩ rằng cô đã chết, kẻ giết người bình thản bước qua cái xác, tiến vào khu chung cư. Hắn không hề hay rằng viên đạn đã đi trúng vào chiếc chìa khóa xe cô đang cầm trên tay nên chỉ làm cô bị thương nhẹ ở tay.
Tuy nhiên, bạn cùng phòng với Maria không có được may mắn ấy. Loạng choạng bước vào căn hộ sau cơn choáng, Maria thấy Dayle Okazaki, 33 tuổi, đã nằm trong vũng máu. Viên đạn của kẻ sát nhân tìm đúng mục tiêu, xé nát hộp sọ cô gái.

Hung thủ không mất nhiều thời gian nghỉ ngơi. Chỉ một giờ sau đó hắn đã tìm được con mồi mới. Cô Tsai-Lian Yu, người Đài Loan, có vóc dáng nhỏ nhắn, đang lái chiếc Chevrolet trên đại lộ bắc Alhambra, gần công viên Monterey. Xe của kẻ sát nhân đã ép Yu dừng lại, khẩu súng kê sát người cô tóe lửa.
Biệt Danh: The Night Stalker

Tối 28/7/1984, Jennie Vincow được tìm thấy tại căn hộ của mình ở TP Los Angeles khi chỉ còn là cái xác thâm tím vì bị đánh đập, nát bươm với những vết dao ngang dọc và phần đầu gần như bị đứt lìa khỏi cổ. Cảnh sát không thu được chứng cứ nào, nhưng nhiều tháng sau, họ biết mình phải đối mặt với một kẻ điên loạn. Tuy nhiên, hắn mất hút cho đến gần một năm sau...
Đêm 17/3/1985, cánh cửa Địa ngục bật mở, và con quỷ bước những bước chậm rãi tới một khu chung cư ngoại ô Los Angeles. 11h30", Maria Hernandez lái xe vào khu gara mà không hề biết rằng đang bị một cặp mắt dõi theo từ phía sau. Cô ra khỏi xe cũng là lúc kẻ giết người bước tới và giương súng lên. Mặc cho khuôn mặt xinh đẹp của Maria trắng bệch ra vì sợ, và những lời van xin được thốt ra một cách vội vàng, hắn thản nhiên bóp cò. Cô gái ngã xuống. Nghĩ rằng cô đã chết, kẻ giết người bình thản bước qua cái xác, tiến vào khu chung cư. Hắn không hề hay rằng viên đạn đã đi trúng vào chiếc chìa khóa xe cô đang cầm trên tay nên chỉ làm cô bị thương nhẹ ở tay.
Tuy nhiên, bạn cùng phòng với Maria không có được may mắn ấy. Loạng choạng bước vào căn hộ sau cơn choáng, Maria thấy Dayle Okazaki, 33 tuổi, đã nằm trong vũng máu. Viên đạn của kẻ sát nhân tìm đúng mục tiêu, xé nát hộp sọ cô gái.

Hung thủ không mất nhiều thời gian nghỉ ngơi. Chỉ một giờ sau đó hắn đã tìm được con mồi mới. Cô Tsai-Lian Yu, người Đài Loan, có vóc dáng nhỏ nhắn, đang lái chiếc Chevrolet trên đại lộ bắc Alhambra, gần công viên Monterey. Xe của kẻ sát nhân đã ép Yu dừng lại, khẩu súng kê sát người cô tóe lửa.
Cũng như lúc xuất hiện, con quỷ biến mất không để lại dấu vết gì, như thể nó chưa từng tồn tại. Cảnh sát chỉ lấy được vài nhận dạng sơ sài qua lời kể của Maria. Đó là một gã đàn ông cao lớn, màu da tối, có thể là người Bồ Đào Nha hoặc Tây Ban Nha; đôi mắt hắn nhìn chằm chặp hung tợn, cả người như toát lên một vẻ tối tăm lạnh lẽo. Cảnh sát hiểu rằng họ đang gặp những khó khăn mà không biết phải xử lý như thế nào...
10 ngày sau đó, bóng ma khủng khiếp lại trùm lên Los Angeles. Con trai của cặp vợ chồng nạn nhân chỉ phát hiện ra cha mẹ mình khi họ đã chết từ tối trước. Vincent Zazzara "may mắn" được chết ngay bởi viên đạn đi thẳng vào đầu khi anh đang nằm ngủ trên ghế sofa. Còn vợ anh thì bị con quỷ chém, cắt, rạch, đâm lên mặt, ngực, bụng và tất cả các phần khác trên thân thể, với sự hận thù không biên giới. Hắn còn khoét đi hai tròng mắt của cô, dù theo nghiên cứu pháp y, lúc đó cô đã chết. Hắn như muốn chứng minh rằng, con người chỉ là một thứ vật liệu mà hắn sử dụng để thể hiện sự băng hoại trong lòng.
Các điều tra viên tìm thấy vết giày của kẻ sát nhân gần hiện trường. Đó là đôi giày thể thao hiệu Reebok cỡ 11. Không ai nhìn thấy hắn, nhưng cảnh sát đã hình dung được cách thức hành động của kẻ sát nhân. Có điều họ không nghĩ rằng chính hắn đã gây ra cái chết cho Vincow, Okazaki và Yu.
Ngày 14/5, cặp vợ chồng già Harold và Jean Wu không hề nghe thấy tiếng động nào khi kẻ xâm nhập lẻn vào nhà họ, vào quãng 1-2h sáng. Wu chỉ nhớ rằng, bà đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng động rất lớn ở bên cạnh. Bà thấy một hình người đứng cạnh giường, súng trong tay. Harold chồng bà nằm bên cạnh đang rên rỉ vì bị bắn vào đầu. Kẻ sát nhân đưa bàn tay to lớn tóm lấy bà. Hắn đánh và thét bà đưa tiền cho hắn. Hắn vặn chéo cánh tay bà ra đằng sau, ném bà qua giường vào người chồng đang hấp hối. Hắn lục tung căn nhà, soi đèn vào từng hộc tủ, ngăn kéo để tìm tiền. Kinh hoàng, trí nhớ hốt hoảng và lộn xộn của Jean Wu lúc ấy chỉ ghi lại được sự đan xen của 3 âm thanh: những hơi thở cuối của người sắp chết, tiếng đồ đạc bị lục lọi và lời chửi rủa của tên sát nhân vì không tìm ra vật gì có giá trị.

Sau khi tìm mà không thấy gì đáng kể, cái bóng cao lớn quay trở lại giường ngủ của cặp vợ chồng. Hắn hãm hiếp bà Wu ngay bên xác ông Harold. Sau đó, hắn đứng dậy, mồm gầm gừ như thể rất thỏa mãn với chiến tích mình vừa đạt được và bỏ đi.
Bản giao hưởng khủng khiếp tiếp tục được chơi ở cung bậc cao nhất. Đêm 30/5/1985, Ruth Wilson, một thiếu phụ xinh đẹp, 41 tuổi, chợt tỉnh giấc trong căn nhà của mình. Một bóng người cao lớn chiếu đèn pin thẳng vào mặt chị. Lăm lăm khẩu súng trong tay, hắn thì thầm: “Tiền mày để đâu?".
Chưa kịp trả lời, Wilson đã bị hắn giật mạnh ra khỏi giường, đẩy xuống phòng dưới, nơi cậu con trai 12 tuổi đang ngủ. Hắn dùng cậu bé để ép chị đưa tiền cho mình. Khi chiếc vòng kim cương được đưa ra, hắn có vẻ rất hài lòng. Trong tâm trạng kinh sợ, Wilson vẫn tin rằng hắn sẽ bỏ đi mà không hại mẹ con chị. Nhưng chị đã nhầm. Tống đứa bé vào tủ và khóa trái lại xong, hung thủ còn cưỡng hiếp Wilson rồi mới bỏ đi.
Cảnh sát đã phác họa bức ảnh nhân dạng của hung thủ dựa vào trí nhớ của các nạn nhân và nhân chứng. Vẫn là một thanh niên 25-30 tuổi, có vẻ như người Tây Ban Nha hoặc Bồ Đào Nha, tóc đen, trán cao với khuôn mặt gầy gò, xương má bằng phẳng, môi dày, cằm vuông. Hắn luôn mặc đồ đen.
Các đội tuần tra tiếp tục tìm kiếm trong toàn thành phố và vùng ngoại ô phụ cận. Cảnh sát giám sát hoạt động của tất cả những kẻ tình nghi cả ngày lẫn đêm, nhưng họ vẫn không có thêm thông tin nào đáng giá. Trong khi đó, các âm thanh của bản giao hưởng chết chóc vẫn ngân lên, với những nốt nhạc rùng rợn hơn.
Ngày 1/6, bà Malvia Keller, giáo viên nghỉ hưu, 83 tuổi, và cô em gái tàn tật, bà Blanche Wolfe, 79 tuổi, bị tấn công trong căn hộ nhỏ của họ tại vùng ngoại ô Monrovia. Xác họ được tìm thấy vào sáng hôm sau, hai hộp sọ bị đập vỡ bằng búa. Wolfe bị hãm hiếp và máu vẫn không ngừng chảy ra từ vết thưong trên đầu. Bà may mắn hơn chị là vẫn còn sống sót.

Lần này, kẻ sát nhân để lại dấu vết của hắn. Đó là ngôi sao 5 cánh vẽ bằng son môi trên đùi bà Wolfe, và một hình ngôi sao khác vẽ trên tường nhà - dấu hiệu của quỷ Satan.
Dấu hiệu ma quái đó không phải là lạ lùng với cảnh sát trưởng Sherman Block của Los Angeles. Ông từng nghi ngờ rằng những vụ án xảy ra cùng một dạng là kết quả của một kẻ theo tà giáo. Tại hiện trường vụ án, cảnh sát tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai có biểu tượng của ban nhạc rock hạng nặng AC/DC. Điều đó củng cố nghi vấn của Block. Đây là nhóm chuyên sáng tác những bài hát mang tính kích động bạo lực một cách thái quá. Ca từ của họ có nhiều đoạn rất khủng khiếp, như:
“Tiếng động nào đang vang lên ngoài cửa sổ? Bóng đen nào đang hiện lên trước cánh cửa chớp? Ngươi đang nằm kia trần truồng như cái xác trong nấm mộ, hãy thôi đừng mơ mộng nữa khi ta lẻn vào phòng ngươi”.
Trong cuộc đời cảnh sát, Block đã điều tra nhiều vụ giết người. Ông nhận ra ngay sự khác nhau giữa các kiểu giết người liên quan tới ma túy, các mối tình tay ba, hay vì tà giáo. Tuy nhiên, vụ giết người mà ông đang phải giải quyết thuộc vào loại lạ lùng nhất. Ông cảm thấy rất nản lòng vì phải theo dấu một vụ án không thể xác định được động cơ chính xác của hung thủ. Giống như con quỷ thèm máu người trong truyện cổ tích, với mỗi giọt máu hút được, hắn đang dần lớn mạnh hơn.
Trong 6 tuần tiếp sau đó, Los Angeles tiếp tục rùng mình trước những vụ giết người dã man liên tiếp xảy ra. Làn sóng sợ hãi bao phủ mọi hoạt động của thành phố. Nhiều người dân, đặc biệt là các phụ nữ sống một mình, mất ngủ. Không còn ổ khóa nào đủ mạnh, chẳng then gài nào đủ chắc để đảm bảo an toàn cho những người sống bên trong các căn hộ. Nạn nhân của Satan đa dạng về tuổi tác, sắc tộc, nên không có ai, đàn ông hay đàn bà, trẻ em hay người lớn đang sinh sống trong thành phố, cảm thấy an toàn.
Các vụ đột nhập của hắn được tính toán kỹ lưỡng. Những dấu vết để lại vẫn cung cấp đủ thông tin chứng tỏ hắn là kẻ bị ham muốn dục vọng khống chế. Người ta có cảm giác rằng hắn cảm thấy bất ổn và lo lắng về một điều gì đó đến mức cần phải tấn công kẻ khác để giảm sự đau đớn mà mình phải chịu đựng trong lòng.

Trong khoảng thời gian từ 1/6 đến giữa tháng 8/1985, cảnh sát đã tìm thêm được 9 thi thể khác bị giết theo cùng một kiểu như các nạn nhân trước đó:
- Ngày 27/6, Patty Higgins, 32 tuổi, bị giết tại nhà ở Arcadia, cổ họng bị rạch nát;
- Ngày 2/7, Mary Louise Cannon, 75 tuổi, ở Arcadia, bị hành hạ đến chết, cổ họng bị cắt;
- Ngày 5/7, Diedre Palmer, 16 tuổi, ở Arcadia, bị đánh bằng bàn là, may mắn sống sót;
- Ngày 7/7, Joyce Lucille Nelson, 61 tuổi, bị đánh tới chết tại công viên Monterey, thi thể bị cắt xẻo nhiều chỗ;
- Ngày 7/7, Linda Fortuna, 63 tuổi, bị hãm hiếp và đánh đập, thoát chết;
- Ngày 20/7, Maxson, 66 tuổi cùng vợ là Lela Kneiding, 64 tuổi, ở Glendale, bị bắn khi đang ngủ. Hung thủ cắt xẻo nhiều phần của thi thể nạn nhân. Đầu Maxson gần như bị cắt rời khỏi cổ;
- Ngày 20/7, gia đình Assawahem, ở thung lũng Sun; Chitat, 32 tuổi, bị bắn ở khoảng cách gần khi đang ngủ trên giường. Vợ anh, Sakima, 29 tuổi, bị đâm khi đang ngủ, bị đánh đập và hãm hiếp 2 lần. Con trai 8 tuổi của họ bị đâm chết. Thủ phạm bỏ đi sau khi lấy hết tiền trong nhà;
- Ngày 8/8, tại bar Diamond, Ahmed, 35 tuổi, bị bắn vào thái dương khi đang ngủ, và vợ là Suu Kya Zia, 28 tuổi, bị khóa tay bằng còng số 8, đấm đá, đâm và hãm hiếp nhưng may mắn sống sót.
Danh sách dài các nạn nhân cùng tính chất rùng rợn của các vụ án mang lại cho hung thủ nhiều biệt danh, như “kẻ thâm nhập ở vùng thung lũng”, “kẻ giết người đột nhập”... Nhưng cuối cùng hắn cũng dừng lại với hỗn danh “Sát nhân của bóng đêm" do tờ Los Angeles Herald Examiner đặt.
Cảnh sát hạt Los Angeles không biết phải làm gì trong tình cảnh hiện tại. Họ nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nếu tên giết người không bị bắt, cả thành phố sẽ mãi mãi là một nơi không an toàn cho bất kỳ người nào.
Hơn bất kỳ người thực thi pháp luật nào khác, thám tử Frank Salerno của đội điều tra tội phạm giết người tỏ ra thích hợp nhất cho việc truy tìm kẻ sát nhân. Ông biết chính xác một kẻ điên khùng như hắn có thể khéo léo tới đâu. Ông từng tham gia vào vụ điều tra kẻ giết người hàng loạt có biệt danh Kẻ lạ mặt ở vùng đồi LA cách đó khoảng 10 năm.

Tháng 6/1985, không lâu trước khi các vụ giết chóc khác xảy ra, Salerno tự đặt ra mục tiêu phải đưa ra được những điểm tương tự nhau giữa 5 vụ giết người xảy ra ở ngoại vi Los Angeles. Những gì thu thập được tại hiện trường cho thấy điều đó: Có những dấu vân tay trùng nhau, những vỏ đạn cùng cỡ 22 ly và thậm chí cả cách đột nhập tương tự nhau. Những dấu giày giống nhau như in, cùng kiểu Reebok số 11, và miêu tả của các nhân chứng cũng trùng khớp với nhau.
Ngoài dấu hiệu của quỷ Satan để lại trên hiện trưòng vụ án Malvia Keller, kẻ giết người còn thường xuyên bắt các nạn nhân phải nói những câu: “Ta đã hứa với quỷ Satan”, hay “Ta tôn thờ Satan” nếu không muốn bị hắn giết chết. Cấp trên của Salerno, đại úy Robert Grimm, cũng đồng ý với ý kiến của ông, và cho phép tiến hành kiểm tra sự giống nhau giữa các vụ án xảy ra tại nhiều địa điểm khác nhau ở Los Angeles trong thời gian trước đó. Đây là một quyết định sáng suốt rút kinh nghiệm từ vụ điều tra Kẻ lạ mặt. Trong vụ đó, sở cảnh sát Los Angeles và ủy ban điều tra hạt Los Angeles đã tiến hành điều tra một cách độc lập để rồi bỏ lỡ nhiều cơ hội trước khi tìm ra thủ phạm thật sự của vụ án.
Salerno và Grimm nghĩ tới việc thành lập một đội chuyên án bao gồm toàn những thám tử đứng đầu hạt và thành phố Los Angeles. Hai lực lượng này thống nhất sẽ hợp tác với nhau trong quá trình điều tra. Salerno tham vấn ý kiến hai thám tử hàng đầu của ông đang tham gia điều tra những nạn nhân của Sát nhân của bóng đêm, và họ đồng ý.
Thám tử Gil Carillo lĩnh trách nhiệm xử lý vụ Okazaki bị bắn. Ngoài kinh nghiệm có được nhờ việc nghiên cứu lịch sử gây án của những tên giết người hàng loạt, ông có kiến thức tốt về kỹ thuật vi tính và có thể hỗ trợ Salerno rất nhiều trong việc nhập và xử lý dữ liệu.
Người thứ hai là Russell Uloth, từng giúp Salerno phân loại những kẻ điên loạn mà hai người đang phải đối mặt trong vụ án. Những nghiên cứu của ông về vụ Zazzara cho thấy, việc cắt xẻo được thực hiện khi nạn nhân đã chết. Chính nhờ đó mà cảnh sát hiểu rằng họ đang phải đương đầu với một kẻ theo tà giáo.

Hắn ra tay không thương xót, giết chết 5 người: Higgins, Cannon, Nelson, Kneiding và Assawahem.
Loạt vụ án mới khiến cho đội điều tra không còn cách nào khác hơn là lập tức tham gia trực tiếp vào cuộc hoạt động nghiệp vụ của cảnh sát. Lần này, ra quân cùng với họ là lực lượng hùng hậu của hơn 200 thám tử quanh khu vực ngoại vi Los Angeles. Ngoài họ, Salerno còn có sự trợ giúp của các thám tử Cục Điều tra Liên bang Mỹ (FBI) - những người dạn dày kinh nghiệm. Họ cùng nhau thu hẹp dần đối tượng nghi vấn. Họ không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào trong quá trình điều tra. Trong chiến dịch này còn có cả sự hỗ trợ của các chuyên gia về tà giáo.
Các nhà điều tra, tập trung vào hướng các giáo phái tôn thờ quỷ Satan. Họ bám theo những cuộc tụ họp của chúng, đặt ra những câu hỏi cho các tín đồ với hy vọng phát hiện điều gì đó khả nghi.
Trong lúc chưa tìm được kẻ tình nghi nào thì họ phát hiện một điều thú vị tại đền thờ của một giáo phái ở phía đông Los Angeles. Đó là dấu đôi giày Reebok số 11 dùng để chơi tennis, từng xuất hiện nhiều lần ở hiện trường các vụ án.

Dựa vào kinh nghiệm bản thân, Salerno muốn tạo ra áp lực đối với kẻ giết người. Ông muốn hắn phải hoảng sợ, và bộc lộ sơ hở. Để làm điều đó, Salerno ra lệnh cung cấp các chứng cứ cho báo giới, lúc ít một, lúc dồn dập, đôi khi là những thông tin cảnh sát dự đoán là đúng nhưng chưa chứng thực được. Ông muốn kẻ giết người phải có cảm giác rằng cảnh sát đang từ từ tiến tới hắn từ mọi ngả.
Và cũng để thực hiện mục tiêu đó, đội chuyên án thông báo chính thức sự ra đời của mình. Cảnh sát trưởng Sherman Block khẳng định với báo giới rằng mọi lực lượng của cảnh sát đang tập trung tìm cho ra thủ phạm để chấm dứt những vụ giết người dã man. Chính quyền yêu cầu cộng đồng dân cư tại Los Angeles giữ bình tĩnh, luôn khóa cửa vào ban đêm và thông báo cho họ mọi điều nghi ngờ có liên quan tới kẻ giết người.
Cả Los Angeles tràn ngập thông báo về đội chuyên án. Người dân khắp nơi được phát các tờ rơi, in ảnh kẻ giết người. Họ bắt đầu để mắt "chăm sóc" bất cứ ai có nghi vấn, kể cả những kẻ lang thang bình thường. Nhờ vậy, cảnh sát có được vô số thông tin về những nghi ngờ của người dân trong thành phố.
Như ngọn lửa được khơi dậy, một phong trào mạnh mẽ, sôi sục bùng phát trong người dân Los Angeles. Không còn ai lẻ loi sợ hãi. Mọi người giờ đây như tuân theo một quy định ngầm, đồng loạt tham gia truy tìm kẻ giết người. Họ thách thức gã Satan, kẻ từng gây bao nỗi kinh hoảng. Họ đã sẵn sàng để đối phó với hắn. Chủ gia đình, cả nam lẫn nữ, đều mua súng đạn cất sẵn trong nhà. Không có súng, họ tự vũ trang bằng các loại thanh cời lò sưởi, rìu chặt xương...

Tên sát nhân của bóng đêm thấy rõ mọi căn nhà đều sáng đèn suốt đêm. Sau mỗi bức rèm, mỗi cánh cửa đều có những con mắt cảnh giác dõi ra. Tại những khu nhà lớn, có cả lính gác đi tuần. Người dân lập ra những tổ gác tại các khu phố, công viên. Sự thách thức thật rõ ràng.
Lực lượng dân quân không chỉ phòng vệ cho gia đình họ mà còn tự giác tuần tra trên các hè phố. Người ta xung phong ra đường và sục sạo những góc tối tăm nhất, chiếu đèn pha vào mọi vật sống và nếu nghi ngờ đó là kẻ giết người thì tất cả cùng lao vào tấn công.
Toàn thành Los Angeles trở thành một pháo đài bất khả xâm phạm. Nhưng tên giết người vẫn rất tỉnh táo, nếu không tiếp tục làm đổ máu được ở Los Angeles, hắn vẫn có thể giết người ở một nơi nào đó khác...
Sáng 17/4/1985, một chiếc Pontiac Grand Prix đời 1978 màu nâu đỏ, phủ đầy bụi, tách ra khỏi đường cao tốc 80. Đêm đó, nó dừng bánh tại vùng ngoại vi Lake Merced của thành phố San Francisco. “Sát nhân của bóng đêm” ra khỏi xe, khẩu 22 ly lủng lẳng thắt lưng, tiến về phía một ngôi nhà hai tầng.Tên sát nhân 25 tuổi với dáng người lừng lững, đôi mắt rực cháy, chợt dừng bước. Hắn ngoái lại, lưỡng lự nhìn chiếc Pontiac mà hắn sử dụng trong suốt những tuần qua, và quyết định rằng sau đêm nay chiếc xe phải được phi tang. "Đã đến lúc phải ăn cắp một chiếc xe khác. Nhưng phải làm việc trước đã", kẻ sát nhân nghĩ thầm. Kiểm tra lại khẩu côn xoay, hắn lững thững đi tới góc tối căn nhà của cặp vợ chồng già người Hoa, ông bà Pan...

Sáng hôm sau, khi đến thăm cha mẹ, người con trai phải chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp: Cha trúng đạn giữa đầu, chết trên giường, mẹ tuy còn sống nhưng bị thương rất nặng. Bức tường phòng ngủ của ông bà Pan đầy những biểu tượng Satan vẽ bằng son môi, cùng với những lời chửi thề tục tĩu và các thông điệp kỳ quái. Các ngăn kéo trong nhà đều bị lục lọi, cửa sổ bị mở tung và phía ngoài là những dấu giày Reebok cỡ 11.
Cảnh sát San Francisco ngay lập tức hiểu rằng tên giết người ghê rợn của Los Angeles đã tới thành phố của mình.
So sánh với những tài liệu của thám tử Salerno ở Los Angeles, thám tử Frank Kowalski của sở cảnh sát San Francisco nhận ra là giống như những vụ án ở thành phố bạn, đêm thảm sát gia đình Pan cũng xuất hiện một chiếc Pontiac 1978 đi dọc các phố của Lake Merced. Điều Frank và đồng nghiệp còn băn khoăn là có phải chính gã sát nhân của bóng đêm đã gây ra 4 vụ giết người trước đó ở San Francisco không. Các vụ án mạng này có đặc điểm gần giống với cách gây án của gã Satan...
Cảnh sát San Francisco lập tức công bố ảnh nhân dạng của kẻ bị tình nghi. Số xe đi tuần tra ban đêm được tăng lên gấp đôi, đặc biệt trong khu vực có nhiều người gốc Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha sinh sống, vì đó là khu vực đặc biệt dễ dàng cho kẻ sát nhân trà trộn. Và chẳng bao lâu sau, các thám tử nhận được tin báo về một kẻ lạ mặt nghỉ trọ ở số 56 phố Mason trong thời gian xảy ra vụ giết vợ chồng Pan. Chủ nhà nghỉ, Alex Melnikov, cho biết người thuê nhà đó mặc một bộ quần áo màu đen, và anh ta lúc nào cũng nặng mùi do lâu chưa tắm. Buổi chiều ngày xảy ra án mạng, anh ta đã thanh toán tiền nhà và ra đi. Trên cửa căn phòng anh ta đã thuê có dấu hiệu ngôi sao 5 cánh của quỷ Satan.

Trong khi cảnh sát San Francisco loay hoay với các dấu vết thu được tại hiện trường vụ án thì kẻ giết người điên loạn đã kịp bỏ trốn. Vứt bỏ lại chiếc Pontiac bị lộ tẩy, hắn nhấn ga chiếc Toyota mới "xoay", thẳng tiến hướng Los Angeles. Hắn muốn thách thức cảnh sát bằng một vụ trọng án khác.
Rạng sáng ngày 25/8/1985, William Carns và cô bạn gái Renata Gunther đang yên giấc tại nhà trên đường Christana Drive, thì một bóng đen cao lớn bước vào phòng họ. Đó chính là sát nhân của bóng đêm.
Vẻ đẹp thiên thần trong giấc ngủ của Renata kích thích Satan. Hắn chĩa khẩu côn 22 ly vào đầu William và bóp cò. Người anh rung lên, rồi bất động. Renata hoảng hốt thức dậy sau tiếng nổ và cảm thấy một sức nặng khủng khiếp, với tiếng gầm gừ, đang đè trên người mình. Hắn chửi rủa và cười vào mặt cô. Sau khi hãm hiếp cô gái, hắn biến mất vào bóng đêm...

Bạn của Renata, Serafin Arredondo, và bà Donna Myers, sống tại quận El Sobrante, San Francisco, cung cấp cho cảnh sát một tin tức vô cùng giá trị. Họ cho biết có một người đàn ông, tên Ricky, có nhiều hành động kỳ lạ và trông rất giống bức ảnh truy nã của cảnh sát. Theo những gì Ricky nói, thì anh ta là người từ El Paso, Texas tới đây, và thường đi đây đó trong bang California, thường là giữa hai thành phố San Francisco và Los Angeles. Anh ta tỏ ra ưa thích đặc biệt các bộ quần áo màu đen.
Serafom cho biết, có lần cô tình cờ thấy Ricky đang xem một chương trình TV thông báo về các nạn nhân của sát nhân của bóng đêm. Anh ta tỏ ra rất quan tâm tới chương trình ấy. Nhận ra có người sau lưng mình, anh ta quay lại, nhìn vào cô, đôi mắt rực sáng, miệng gầm gừ, hạ thấp giọng: “Cô có ngạc nhiên không khi tôi đột nhiên biết tôi là sát nhân của bóng đêm?”.
Arredondo, bạn của gia đình Myers, cho biết, anh ta đã mua một chiếc vòng kim cương và một chiếc còng số 8 từ nhân vật kỳ lạ này. Ricky luôn miệng nói anh ta cần tiền và bán những đồ nói trên với giá rẻ.
Cảnh sát hành động khẩn trương ngay sau khi nhận được tin báo. Vì không biết chắc bao giờ Ricky quay trở lại căn nhà mà hắn đang thuê, họ bèn bố trí nhiều người theo dõi, cả ngày lẫn đêm.

Và rồi, như đoạn kết của câu chuyện có hậu, liên tiếp các tin tức về nhân vật kỳ lạ kia bay đến. Có người nhìn thấy một chiếc xe Toyota màu da cam ở khu vực Mission Viejo ngay trước khi có vụ giết Carns và Gunther. Ngày 27/4/1986, chiếc Toyota màu da cam đó được tìm thấy trong khu Rampart ở Los Angeles. Các thám tử theo dõi nó 24/24 giờ và chỉ khi chắc chắn là chủ nhân không quay trở lại, họ mới kiểm tra chiếc xe.
Dấu vân tay tìm thấy trên xe là của một người từng có tiền án về tội ăn cắp vặt, tên là Ricardo Ramirez.
Cảnh sát đã có một cái tên, và giờ đây, những gì mà họ cần làm là kiểm tra kẻ tình nghi để tìm ra thêm những thông tin khác về hắn. Và cần nhất là phải tìm ra trước khi hắn ra tay giết hại thêm nhiều người, nếu như hắn quả thực là kẻ giết người mà họ đang truy lùng.
Ricardo Ramirez sinh ra tại một khu vực người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha sinh sống, tại El Paso, bang Texas, ngày 28/2/1960. Khi còn nhỏ, gia đình rất nghèo và hắn thường lang thang trên đường phố với các băng cướp giật. Cha mẹ hắn có tất cả 7 người con và hắn là con út. Là một tín đồ của dòng Thiên Chúa giáo La Mã, mẹ hắn gắng hết sức nuôi dạy các con. Bà đã thành công với 6 đứa, trừ đứa út.
Lớp 9, Ricardo đã bỏ học và bắt đầu quá trình đột nhập nhà người khác ăn cắp đồ đạc lặt vặt. Rất nhiều lần hắn bị cảnh sát bắt và bị gửi tới các trường giáo dưỡng cho tới khi họ phải tống hắn vào một nhà trừng giới.

Khi còn học ở trường phổ thông, hắn chỉ có 3 niềm đam mê là võ thuật, marijuana (một loại ma túy nhẹ) và rock nặng. Hắn rất thích các ban nhạc Black Sabbath và Judas Priest. Và chính vì nghe những thể loại nhạc cuồng dại đó mà hắn khám phá ra một niềm đam mê lớn hơn: thực hiện nghi lễ của các tà giáo. Hắn có vẻ ưa thích nhất giáo phái tôn sùng quỷ Satan với những câu chuyện về các nghi lễ tế bí hiểm và những con quỷ dữ. Trong khi được mẹ mình gửi tới nhiều nơi để học Kinh thánh Thiên Chúa Giáo thì hắn lại đi theo con đường ngược lại. Sau các giờ học, hắn thường tới các thư viện và đọc sách về Satan và những thiên thần ác độc. Đến năm 20 tuổi, Richard rời khỏi El Paso.
Năm 1984, Richard bị bắt và ảnh hắn được lưu vào tàng thư của cảnh sát. Tuy nhiên, sau đó hắn được thả vì không đủ chứng cứ.
Buổi sáng đẹp trời thứ bảy, 31/8/1985, Ramirez bước xuống từ chiếc xe buýt đường dài của hãng Greyhound, vừa đưa hắn từ Phoenix bang Arizona tới Los Angeles. Hắn vẫn chưa biết hình ảnh và tên tuổi của mình đã được đưa lên tất cả các báo trên toàn nước Mỹ.
Ramirez bắt chuyến xe tiếp theo đi tới phía đông thành phố, nơi có nhiều người Tây Ban Nha sinh sống. Tới nơi, vừa bước vào quán ăn số 819 trên đại lộ Towne và gọi một ly rượu, hắn thấy ngay ảnh mình trên đầu trang nhất của tờ báo. Cùng lúc, nhiều con mắt đổ dồn vào hắn. Ramirer vội vã ra khỏi quán. Đã muộn, mọi người lao theo hắn và hét: “Bắt lấy thằng giết người!”.

Ramirez chạy thục mạng trên hè phố của khu vực mà hắn biết rõ như lòng bàn tay. Nhưng lần này hắn đã không gặp may. Vì đó là buổi sáng của ngày nghỉ cuối tuần, mọi người dậy từ sớm và đổ ra đường, người dắt chó đi dạo, người ra chợ mua sắm. Ai cũng nhìn thấy hắn đang bị truy đuổi. Dường như có một ánh sáng vô hình nào đó từ trên cao rọi xuống, soi vào hắn, khiến mọi người chú ý và nhận ra kẻ mà họ vừa nhìn thấy trên mặt báo trước đó vài phút. Không ai bảo ai, họ cùng tham gia cuộc đuổi bắt... Mắt nhòa đi vì mồ hôi và tóc xõa xuống trước trán làm mọi thứ trước mắt Ramirez như sụp đổ. Những bức tường nơi hắn từng ẩn náu một cách an toàn cũng như phản lại hắn. Dường như cả thế giới không còn chỗ nào an toàn cho hắn.
Khi chạy tới phố Hubbard, Ramirez bị một nhóm 4 thanh niên lao ra truy cản. Có người còn nắm trong tay một cây roi sắt, và chỉ trong 20 giây, họ quật ngã hắn. Khi nhóm cảnh sát đầu tiên tới hiện trường, gạt được rừng người đang tức giận, thì người hắn đã đầy máu. Cảnh sát tống hắn vào xe sau khi bập vào tay hắn chiếc còng số 8. Quá đau đớn, hắn gào lên: “Hãy bắn tôi đi, tôi không đáng sống đâu!”. Có lẽ đó là lần đầu tiên Ramirez có chung ước muốn với cảnh sát Los Angeles.
Cả nước Mỹ hy vọng vụ án "Sát nhân của bóng đêm" sẽ sớm được đưa ra xét xử và con quỷ khát máu phải đền tội. Nhưng không ai có thể ngờ rằng, những thủ tục pháp lý rườm rà và phức tạp của ngành tư pháp đã trì hoãn việc xử án tới gần 3 năm. Gia đình của Ramirez và bản thân hắn tìm mọi cách để làm chậm tiến trình xét xử của tòa. Trước phiên tòa, Ramirez lúc công nhận, lúc phủ nhận việc ông Adashek làm luật sư bào chữa cho mình. Sau đó đến lượt 2 luật sư nữa lần lượt được gia đình hắn mời và lần lượt cả hai đều bị từ chối. Hắn công khai đe dọa các quan tòa, thậm chí hắn còn vẽ ngôi sao 5 cánh biểu tượng của quỷ Satan lên lòng bàn tay và chìa nó cho giới báo chí xem.
Ngày hôm nay, gần chục năm sau khi bị xử tội chết, hắn đang ngồi chờ đến lượt mình lên ghế điện tại nhà tù San Quentin.
Nhận xét
Đăng nhận xét